Friday, December 7, 2007


Đễ nhớ .... Ba và Me .... !!!!

Vẫn cứ ngỡ : Thăng trầm lòng chai sạn,
Vẫn cho rằng : Sau lửa cháy hồn khô.
Đời lở lói, lưng sâu hoằm vết sẹo,
Trong thân gầy đã câm bặt sầu thương!

Cho đến lúc ... Bóng mờ, hương khói phủ,
Lòng uất lên, đau đến vỡ tâm can.
Hồn rũ rượi, nướng thân như hỏa ngục,
Muốn gào lên, gào động chín tầng mây.

Đời chó rứa! Cướp của ta cướp sạch,
Một người đi... Rồi người nữa lại đi !
Ta muốn giết, chém cha lũ chó chết,
Muốn ăn tươi, muốn nuốt sống lũ bây.

Lòng nghẹn ngào, lời khô, trí phẫn uất,
Rực hờn căm, tim cứng, dạ chẵng nguôi.
Lòng càng nghĩ, càng thương, năm canh : Trắng!
Dạ càng sầu, càng nhớ, chín khắc : Thương !

Vẫn biết rứa, đời, sinh : ly, tử : biệt,
Răng nỡ : ly, nỡ : biệt dành cho ta.
Đã ly ta, giờ đây, buộc phải biệt,
Hận trời già, hận cã đám cuồng nô.

Có đáng không ? Dành cho ta quá đổi,
Vừa lòng chưa ? Đày đọa đã đũ chưa ?
Đã lấy hết sức trai thời tuổi trẻ,
Nhẫn tâm chi , lấy nốt mãng tình già !
..............................................................

Monday, April 23, 2007


Đà Lạt lạnh, mù sương, gây thương nhớ,
Nhớ trưa hè, nắng chợt gắt, hiếm hoi.
Mình lính chiến, tương lai, đâu vọng tưởng,
Phần mẹ già, phần tình ái, sao đang.

Trầm tư bước, dốc mòn, lòng trĩu nặng,
Tìm cuộc tình, rồi dang dỡ, tội ai !
Em chợt đến, vô tư, áo trong gió,
Vạt áo dài, chợt thấy lòng rộn bay.

Bước thoãng qua, đôi mắt cùng ngầm liếc,
Một thoáng cười, lòng chợt rộn niềm vui.
Bước dăm bước, cùng nhau chợt quay lại,
Em ranh mãnh, ngũng ngoẵn, vụt quay đi.

Đôi bạn học, đổi trao, cười khúc khích,
Em thì thầm, gì nhỉ ? Dáng bước mau.
Anh chợt muốn hóa thân thành cánh bướm,
Đến cạnh em, nói nhỏ rằng : "Chợt thương !"

Ôi, em gái, ngây thơ và tinh quoái,
Đến khúc quanh, em chợt vẫy, gọi anh.
Rồi cùng nhau ù chạy, tóc trong gió,
Để lại anh, lòng vương vấn sợi thương !

Đến mỗi trưa, đứng đợi em, con dốc,
Em thẹn thùng, bẽn lẽn, chiếc nón nghiên.
Đi theo em, lòng anh bâng khuâng quá,
Đường chiến chinh, mai mốt bỏ em sao ?!

Thương và muốn nói nhiều điều lắm,
Biết làm răng, mai mốt anh sẽ đi.
Anh sẽ đến, một nơi nào chẵng biết,
Để lại em, thành phố ngập mù sương.

Thôi, em hỉ, trã em con dốc đứng,
Trã lại em góc học với bạn bè.
Mai mốt đây, nơi góc rừng hoang vắng,
Anh sẽ nhớ, nhớ lắm, tóc sợi bay !
............

Saturday, March 24, 2007



Hồi mới biết, lòng anh rộn rã quá,
Em bên kia, con đường nhỏ cách ngăn.
Chưa tới lui, chỉ thầm chờ, trông ngóng,
Ước sao ai thu hẹp lại con đường !

Có một chiều, đứng balcon, nhìn trời đất,
Em dạy về, thấp thoáng áo hồng bay.
Bờ vai thuôn, anh gởi bao nhung nhớ,
Suối tóc dài, vương vấn nỗi niềm thương.

Tuồng đời, đâu yên bình như mình nghĩ,
Đổi chiều xoay vận mệnh cả sinh linh.
Người người cực, anh và em cũng cực,
Thoáng mơ mòng, thầm tính chuyện xa xôi.

Lòng thương cha, thương mẹ, lẫn thương mình,
Tìm đường thoát, cho bầy em đở khổ.
Nghĩ đến nhau, hãy nhìn về cùng hướng,
Mơ tương lai, xây đắp mảnh trời chung.

Gian nan quá, bao lần đi, nhiều lần mất,
Nhìn mắt nhau, thấy rõ nỗi niềm đau.
Đêm chập chùng, sóng
gió, tương lai đổ,
Ngày đắng cay, quay quắt, nhọc nhằn cam.

Rồi cứ thế, ngày trôi, tương lai cụt,
Rồi hằng đêm, khao khát một ngày mai.
Bừng mắt dậy, nhìn ngày qua lặng lẽ,
Chiều dần buông,
sương phủ lấp ngàn sao.

Đôi mắt em, ôi, mảnh sao sa lạc lõng,
Trong thẳm sâu, anh biết em nghĩ gì.
Em cam chịu, lòng anh thêm quặn thắt,
Xé nát lòng, em hãy tựa vào anh.

Tựa vào nhau, hai tâm hồn thất vọng,
Tựa vào nhau, cay đắng, nhọc nhằn chia.
Tựa vào anh, tay trong tay, nhìn về trước,
Dẫu gập gềnh,
gian khổ, gánh cùng vai.

Thôi em ạ, tóc bồng, vành môi nhạt,
Có anh đây. Thôi ! Em hãy cùng anh .
Đi cùng anh, con đường đi trước mặt,
Cười đi em,
sánh bước, ngọt bùi chia. ...

Friday, March 16, 2007


Có những lúc, ta nghĩ giản đơn quá ,
Nhưng chuyện đời , có đó rồi hóa không.
Chắc gì đá, lăn hoài, thân mòn lẳng,
Chuyện bể dâu, chớp mắt, biệt mất tăm.

Thoáng thấy đó, rồi mai có còn nữa,
Cười hôm nay, chắc gì chẵng khóc mai.
Lòng toan tính, bại thành, trôi theo nước,
Xây đắp nhiều, bỗng chốc, hóa hư không.

Nhìn trời cao, mây trời trôi bàng bạc,
Gẫm thân hèn, chân đất, đứng khẳng khiu.
Gào khô cổ, nổi niềm, nào ai thấu,
Chém cha đời, tâm sự, tỏ cùng ai ?

Dẫu biết thế, hận đời, lòng quay quắc,
Nhìn nhân gian, cười nhạo, dạ đắng cay.
Bất phùng thời, anh hùng lâm mạc lộ,
Vận trời xoay, đắc chí tiểu nhân hi .

Cho hay, đời này ... dơ, dơ nhỉ ...

Friday, March 9, 2007


Hôm xưa, theo em mỗi tan học,
Có biết đâu, em hay kháo với bạn bè,
" Tay vô duyên, trân tráo, bám làm đuôi."
Rồi khúc khích, cười ngã nghiên, dè bĩu.

Liều lĩnh, đến thăm một chiều nắng,
Nắng loan hè, nắng rộn rã, nắng hanh.
Có biết đâu, em thầm thì chúng bạn,
" Vô duyên tệ, hắn dám đến làm quen."

Rồi mình đi, rời xa sân phượng đỏ,
Số vô duyên đeo đẵng con đường tình.
Đâu cơ hội, vì đời trai chinh chiến.
Nhớ miên mang, em duyên dáng, trời xa.

Đôi khi nhớ, vành môi hồng trề bĩu,
" Đồ vô duyên !", em mắng. Làm sao quên !
Đường hành quân, tìm em, góc rừng vắng,
Dõi mắt tìm, nhung nhớ, em tận đâu ?

Cô độc lữ, lòng thèm nghe em nói,
Nói đi em, dù lời mắng : " Vô duyên !"
Góc hoang vắng, em nào hay, anh muốn lắm,
Một lời thôi, em nói : " Đồ vô duyên !"
............................

Wednesday, February 28, 2007




Con trâu trắng nằm bên bờ tre trụi,
Ngồi một mình, góc tối, uống cà - phê.
Thẩn thơ buồn, khói thuốc, bay lặng lẽ,
Nhìn đời trôi, thầm lặng, lá tre rơi.

Nhìn thế sự, gẫm mình, đời tẽ ngắt,
Thấy nhân gian, soi rọi, chốn đìu hiu.
Con đường cũ, lơi chân, mình chiếc bóng,
Bóng đổ dài, dõi mắt, chẵng tri âm.

Ấy thế, cõi đời này thế đó,
Trãi lòng ra, được mấy kẻ hiểu ta.
Thôi thì thôi, về hủ hỉ vợ nhà,
Ít ra dược cơm no ngày hai bữa.

Vừa vào cửa, lời rít qua môi thắm,
" Uống cà-phê ! Lâu thế ? Lại nhởn nhơ.
Trốn việc nhà, lơ mơ, ngồi quán cốc,
Chuyện trăm bề, quán xuyến, tay này thôi !"

Lâu buổi gặp, mắt nhìn như trâu trợn,
Ôi mắt huyền, chỉ thấy tròng trắng thôi.
Môi trái tim, vẫu lên, chu nhọn hoắc,
Giọng vàng oanh, lệnh vỡ, tiếng cồng chiêng !

Thôi là thế, đời này ô trọc quá,
Lũi góc nhà, thỗn thức, dạ tái tê.
Mắt cố nhắm, dáng em thon thả nhỉ !
Tay ngó sen sao nở đánh anh đau !

Em nào biết, lòng anh thương em lắm !
Cánh tay ngà, em sĩa sói trán anh.
Em, em hỡi ! Anh thương em, thương nhất !
Vòng eo thuông, em quay ngoắt bỏ đi.

Đôi khi giận, em bõ cơm, qua ngoại,
Sếu sái nhai, cơm nguội, nước mắt rưng.
Em, em hỡi ! Anh chừa, anh lỡ dại,
Đến kiếp sau, nếu có, quyết đi tu.

Đời là thế ! Ôi nhân gian là thế !
Chịu đắng cay, chờ đến kiếp lai sinh.
Đến kiếp sau ? Yêu, vẫn yêu chết bõ !
Đi cưới nàng ... ??? Không !... Chẵng ... chẵng dám đâu !!!