Monday, April 23, 2007


Đà Lạt lạnh, mù sương, gây thương nhớ,
Nhớ trưa hè, nắng chợt gắt, hiếm hoi.
Mình lính chiến, tương lai, đâu vọng tưởng,
Phần mẹ già, phần tình ái, sao đang.

Trầm tư bước, dốc mòn, lòng trĩu nặng,
Tìm cuộc tình, rồi dang dỡ, tội ai !
Em chợt đến, vô tư, áo trong gió,
Vạt áo dài, chợt thấy lòng rộn bay.

Bước thoãng qua, đôi mắt cùng ngầm liếc,
Một thoáng cười, lòng chợt rộn niềm vui.
Bước dăm bước, cùng nhau chợt quay lại,
Em ranh mãnh, ngũng ngoẵn, vụt quay đi.

Đôi bạn học, đổi trao, cười khúc khích,
Em thì thầm, gì nhỉ ? Dáng bước mau.
Anh chợt muốn hóa thân thành cánh bướm,
Đến cạnh em, nói nhỏ rằng : "Chợt thương !"

Ôi, em gái, ngây thơ và tinh quoái,
Đến khúc quanh, em chợt vẫy, gọi anh.
Rồi cùng nhau ù chạy, tóc trong gió,
Để lại anh, lòng vương vấn sợi thương !

Đến mỗi trưa, đứng đợi em, con dốc,
Em thẹn thùng, bẽn lẽn, chiếc nón nghiên.
Đi theo em, lòng anh bâng khuâng quá,
Đường chiến chinh, mai mốt bỏ em sao ?!

Thương và muốn nói nhiều điều lắm,
Biết làm răng, mai mốt anh sẽ đi.
Anh sẽ đến, một nơi nào chẵng biết,
Để lại em, thành phố ngập mù sương.

Thôi, em hỉ, trã em con dốc đứng,
Trã lại em góc học với bạn bè.
Mai mốt đây, nơi góc rừng hoang vắng,
Anh sẽ nhớ, nhớ lắm, tóc sợi bay !
............

No comments: