Wednesday, February 28, 2007




Con trâu trắng nằm bên bờ tre trụi,
Ngồi một mình, góc tối, uống cà - phê.
Thẩn thơ buồn, khói thuốc, bay lặng lẽ,
Nhìn đời trôi, thầm lặng, lá tre rơi.

Nhìn thế sự, gẫm mình, đời tẽ ngắt,
Thấy nhân gian, soi rọi, chốn đìu hiu.
Con đường cũ, lơi chân, mình chiếc bóng,
Bóng đổ dài, dõi mắt, chẵng tri âm.

Ấy thế, cõi đời này thế đó,
Trãi lòng ra, được mấy kẻ hiểu ta.
Thôi thì thôi, về hủ hỉ vợ nhà,
Ít ra dược cơm no ngày hai bữa.

Vừa vào cửa, lời rít qua môi thắm,
" Uống cà-phê ! Lâu thế ? Lại nhởn nhơ.
Trốn việc nhà, lơ mơ, ngồi quán cốc,
Chuyện trăm bề, quán xuyến, tay này thôi !"

Lâu buổi gặp, mắt nhìn như trâu trợn,
Ôi mắt huyền, chỉ thấy tròng trắng thôi.
Môi trái tim, vẫu lên, chu nhọn hoắc,
Giọng vàng oanh, lệnh vỡ, tiếng cồng chiêng !

Thôi là thế, đời này ô trọc quá,
Lũi góc nhà, thỗn thức, dạ tái tê.
Mắt cố nhắm, dáng em thon thả nhỉ !
Tay ngó sen sao nở đánh anh đau !

Em nào biết, lòng anh thương em lắm !
Cánh tay ngà, em sĩa sói trán anh.
Em, em hỡi ! Anh thương em, thương nhất !
Vòng eo thuông, em quay ngoắt bỏ đi.

Đôi khi giận, em bõ cơm, qua ngoại,
Sếu sái nhai, cơm nguội, nước mắt rưng.
Em, em hỡi ! Anh chừa, anh lỡ dại,
Đến kiếp sau, nếu có, quyết đi tu.

Đời là thế ! Ôi nhân gian là thế !
Chịu đắng cay, chờ đến kiếp lai sinh.
Đến kiếp sau ? Yêu, vẫn yêu chết bõ !
Đi cưới nàng ... ??? Không !... Chẵng ... chẵng dám đâu !!!



No comments: