Friday, December 7, 2007


Đễ nhớ .... Ba và Me .... !!!!

Vẫn cứ ngỡ : Thăng trầm lòng chai sạn,
Vẫn cho rằng : Sau lửa cháy hồn khô.
Đời lở lói, lưng sâu hoằm vết sẹo,
Trong thân gầy đã câm bặt sầu thương!

Cho đến lúc ... Bóng mờ, hương khói phủ,
Lòng uất lên, đau đến vỡ tâm can.
Hồn rũ rượi, nướng thân như hỏa ngục,
Muốn gào lên, gào động chín tầng mây.

Đời chó rứa! Cướp của ta cướp sạch,
Một người đi... Rồi người nữa lại đi !
Ta muốn giết, chém cha lũ chó chết,
Muốn ăn tươi, muốn nuốt sống lũ bây.

Lòng nghẹn ngào, lời khô, trí phẫn uất,
Rực hờn căm, tim cứng, dạ chẵng nguôi.
Lòng càng nghĩ, càng thương, năm canh : Trắng!
Dạ càng sầu, càng nhớ, chín khắc : Thương !

Vẫn biết rứa, đời, sinh : ly, tử : biệt,
Răng nỡ : ly, nỡ : biệt dành cho ta.
Đã ly ta, giờ đây, buộc phải biệt,
Hận trời già, hận cã đám cuồng nô.

Có đáng không ? Dành cho ta quá đổi,
Vừa lòng chưa ? Đày đọa đã đũ chưa ?
Đã lấy hết sức trai thời tuổi trẻ,
Nhẫn tâm chi , lấy nốt mãng tình già !
..............................................................

No comments: